Vợ gần ngày si::nh con chồng vẫn đưa bố mẹ chồng đi du lịch Đà Nẵng

Khi Hoa mang thai đứa con thứ ba, ai trong làng cũng thầm nghĩ, lần này chắc chắn cô sẽ được nhà chồng nâng niu như bà hoàng. Tám năm làm dâu, cô đã tận tụy chăm sóc từ bố mẹ chồng đến từng bữa cơm, từng ly nước, vun vén cho cái gia đình này bằng cả thanh xuân của mình. Nhưng tất cả đã sai. Cái “tội” duy nhất và lớn nhất của Hoa trong mắt nhà chồng chính là… cô chỉ biết đẻ toàn con gái.

Hai cô con gái nhỏ của cô, một bé bảy tuổi, một bé năm tuổi, xinh xắn, ngoan ngoãn và học rất giỏi. Ai gặp cũng phải tấm tắc khen: “Nhà có hai cô công chúa thế này thật có phúc”. Thế nhưng trong mắt bà Phượng, mẹ chồng Hoa, con dâu chỉ là “đồ vô dụng, không biết đẻ, không nối dõi được tông đường”. Mỗi lần hai đứa trẻ ríu rít chạy đến ôm chân gọi “bà ơi”, bà chỉ liếc xéo một cái rồi buông lời cay đắng: “Mày mà là con trai thì tao đã được nở mày nở mặt biết mấy.”

Câu nói ấy như một nhát dao vô hình, cứa vào trái tim non nớt của những đứa trẻ và làm trái tim người mẹ như Hoa rỉ máu.


Chương 1: Giọt Nước Tràn Ly

Hoa mang thai lần thứ ba trong một sự im lặng đến đáng sợ. Cô không dám hy vọng, cũng chẳng dám mong chờ điều gì, chỉ thầm cầu nguyện cho con được mạnh khỏe. Ngược lại, mẹ chồng cô thì nói thẳng, không một chút nể nang: “Lần này mà lại là một con vịt giời nữa, thì cô đừng trách tôi ác. Cái nhà này không có chỗ cho một đàn vịt.”

Đến tuần thứ mười ba, khi đi siêu âm, bác sĩ mỉm cười nói nhỏ với Hoa: “Giống bố lắm nhé, chúc mừng gia đình.” Lòng Hoa thoáng lên một tia hy vọng mong manh, nhưng rồi nó nhanh chóng bị dập tắt bởi ký ức về lần mang thai đứa thứ hai. Hồi đó, bác sĩ cũng nói y như vậy, nhưng rồi khi cái thai lớn hơn, nhìn rõ hơn, lại là một cô công chúa. Kể từ đó, Hoa chẳng bao giờ hỏi về giới tính của con nữa. Với cô, con nào cũng là con, là máu mủ ruột rà của mình. Khi đi sắm đồ sơ sinh, cô chỉ chọn những màu trung tính như trắng, vàng, be, những bộ quần áo mà cả bé trai hay bé gái đều có thể mặc được.

Bà Phượng thấy con dâu không hề đả động gì đến chuyện trai gái thì lại càng tin chắc rằng cái thai trong bụng cô là con gái. Và thế là, những lời chì chiết, đay nghiến lại càng nặng nề hơn. Bà bắt cô làm việc nhà không ngơi tay, dù bụng cô đã ngày một lớn.

“Bầu bì chứ có phải tàn phế đâu mà ngồi ỳ ra đấy? Ngày xưa tao chửa thằng Tuấn nhà tao, bụng vượt mặt vẫn vác cuốc ra đồng. Đằng này chỉ ở nhà có mỗi việc cơm nước cũng lười,” bà Phượng gắt gỏng khi thấy Hoa ngồi nghỉ một lát vì đau lưng.

Người chồng – anh Tuấn – vốn là người hiền lành, nhưng cái hiền của anh ta lại là cái hiền nhu nhược. Trước mặt mẹ, anh ta chỉ biết cúi đầu im lặng. Mỗi lần Hoa tủi thân khóc, anh chỉ vỗ về qua loa: “Thôi em ráng nhịn đi. Mẹ già rồi, tính tình khó chịu vậy thôi chứ không có ác ý gì đâu.”

“Không ác ý?” Hoa nghẹn ngào. “Anh có nghe thấy những gì mẹ nói với em và các con không? Mẹ gọi các con là ‘vịt giời’, mẹ nói em là ‘đồ vô dụng’. Đó mà là không ác ý sao?”

Tuấn thở dài, lảng tránh ánh mắt của vợ. “Thì… mẹ chỉ mong có cháu trai cho vui cửa vui nhà. Em ráng sinh cho mẹ một thằng cu là mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Câu nói của Tuấn khiến Hoa chết lặng. Hóa ra, trong mắt chồng cô, cô cũng chỉ là một cái máy đẻ, và giá trị của cô được đo bằng việc có sinh được con trai hay không.

Cái thai đến tháng thứ chín, bụng Hoa nặng trĩu, mỗi bước đi đều khó khăn. Cô thở cũng thấy mệt. Vậy mà hôm ấy, cô tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của chồng và mẹ chồng ở phòng khách. Họ đang hào hứng bàn bạc về một chuyến du lịch Đà Nẵng năm ngày. Hoa ngỡ mình nghe nhầm. Cô bước ra, vịn vào thành cửa, hỏi lại chồng:

“Anh… anh nói cả nhà mình sắp đi Đà Nẵng à?”

Tuấn giật mình, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên. “Ừ, anh đưa bố mẹ đi nghỉ vài hôm cho khuây khỏa. Bố mẹ vất vả cả đời rồi.”

“Nhưng… nhưng em sắp sinh rồi…” Hoa lắp bắp, cảm giác như có một khối đá đè nặng trong lồng ngực.

Tuấn cười nhạt, một nụ cười vô tâm đến tàn nhẫn. “Anh đưa bố mẹ đi có năm ngày thôi mà. Em ở nhà có một mình đâu, còn hai đứa nhỏ nữa. Nếu có gì thì em cứ gọi taxi đi viện. Bệnh viện ngay gần nhà chứ có xa xôi gì đâu.”

Trái tim Hoa như vỡ ra thành trăm mảnh. Cô nhìn người đàn ông mà cô đã gọi là chồng suốt tám năm qua, cảm thấy xa lạ đến không ngờ.

Lúc cả nhà chồng xách vali ra xe, bà Phượng còn cố tình quay lại, nhìn thẳng vào mặt Hoa, nói rành rọt từng chữ, như muốn khắc sâu vào tâm trí cô:

“Nghe cho rõ đây, Hoa! Có đau bụng thì tự mà vào viện mà đẻ. Nhà tôi không có ai để hầu hạ cô đâu. Đẻ ba đứa con gái thì chỉ được đối xử như thế thôi. Tôi vào Đà Nẵng là để cho thằng Tuấn nó đi ‘giải đen’, kiếm một thằng con trai về nối dõi. Lúc ấy, mấy mẹ con cô xác định mà kéo nhau về quê ngoại đi là vừa!”

Bà ta nói xong, cười khẩy một tiếng rồi lên xe. Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại Hoa đứng chết lặng giữa sân, nước mắt lã chã rơi. Cô nhìn hai đứa con gái nhỏ đang nép vào chân mình, ánh mắt chúng ngơ ngác và sợ hãi. Cô ôm chặt lấy hai con, tim thắt lại. “Các con ơi… từ nay mẹ con mình chỉ có nhau thôi.”


Chương 2: Đêm Mưa Bão Tố

Ba ngày sau, giữa một đêm mưa gió tầm tã, sấm chớp rền vang, Hoa trở dạ. Cơn đau quặn thắt từng hồi, khiến cô không đứng vững. Không người thân, không chồng, không một ai bên cạnh. Chỉ có hai đứa con gái nhỏ đang sợ hãi nhìn mẹ.

Đứa con gái năm tuổi, bé Lan, nắm chặt tay mẹ, giọng run run: “Mẹ ơi, mẹ đau lắm phải không ạ?”

Đứa lớn bảy tuổi, bé Mai, dù sợ hãi nhưng tỏ ra dũng cảm hơn. Nó nhớ lời mẹ dặn, vội vàng chạy vào phòng lấy chiếc túi đựng đồ sơ sinh mà Hoa đã chuẩn bị sẵn. Nó kéo tay em, dìu mẹ ra cửa.

“Mẹ ơi, mẹ cố lên. Con sẽ gọi taxi đưa mẹ đến bệnh viện.”

Giữa đêm mưa, ba mẹ con đứng co ro dưới mái hiên. Bé Mai cố gắng vẫy một chiếc taxi. May mắn thay, một chiếc xe đã dừng lại. Người lái xe là một người đàn ông trung niên, thấy cảnh tượng ba mẹ con giữa đêm mưa thì không khỏi ái ngại.

Bé Mai run rẩy mở cửa xe, nói với giọng gần như sắp khóc: “Chú ơi, làm ơn chở mẹ cháu đi bệnh viện với ạ. Mẹ cháu đau bụng lắm rồi!”

Người lái xe nhìn Hoa đang nhăn nhó vì đau, nhìn hai đứa trẻ quần áo xộc xệch, mặt mũi tái mét vì sợ hãi, lòng ông trào lên một niềm thương cảm. Ông vội vàng xuống xe, tự mình dìu Hoa vào ghế sau rồi nhanh chóng lái xe đến bệnh viện gần nhất.

Đến nơi, thấy Hoa không thể tự đi được, ông lại là người bế cô vào phòng cấp cứu. Cảnh tượng một người đàn ông xa lạ bế một bà bầu, theo sau là hai đứa trẻ con lếch thếch, khiến các y tá và bác sĩ trực đêm hôm đó đều không khỏi cay mắt.

Sáng hôm sau, trong vòng tay yêu thương của hai cô con gái nhỏ, Hoa sinh một bé trai kháu khỉnh, nặng 3.5kg. Khoảnh khắc ôm con vào lòng, mọi đau đớn, tủi nhục của Hoa dường như tan biến hết. Cô nhìn đứa con trai bé bỏng, rồi lại nhìn hai cô con gái đang rụt rè đứng bên cạnh giường, lòng cô ấm áp lạ thường. Đây mới chính là gia tài của cô, là tất cả những gì cô có.

Hoa nhắn tin cho chồng, một tin nhắn ngắn gọn: “Em sinh rồi, con trai.” Cô chờ đợi, nhưng chẳng nhận được một tin nhắn hồi âm. Không một cuộc gọi, không một lời hỏi thăm. Chỉ có người hàng xóm tốt bụng ở gần bệnh viện, nghe tin đã vội vàng nấu cho cô một bát cháo nóng và mang vào giúp đỡ.

“Khổ thân cô quá,” người hàng xóm thở dài. “Đàn bà đi đẻ một mình thế này, tủi thân chết mất. Thôi cố gắng lên cô nhé, giờ có con trai rồi, có nếp có tẻ, nhà chồng chắc sẽ quý cô hơn.”

Hoa chỉ cười buồn. Cô biết, một đứa con trai không thể thay đổi được bản chất của những con người đã nhẫn tâm bỏ mặc cô trong lúc nguy hiểm nhất.


Chương 3: Sự Trở Về và Lời Từ Biệt

Năm ngày sau, khi cả nhà Tuấn kết thúc chuyến du lịch “giải đen” ở Đà Nẵng trở về, Hoa đã cùng ba đứa con xuất viện. Cô không về nhà chồng, mà thuê một chiếc taxi đưa thẳng về nhà mẹ đẻ của mình, một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Cô đã gọi điện trước cho mẹ, và bà đã dọn dẹp sẵn một căn phòng ấm cúng cho bốn mẹ con.

Khi cả nhà Tuấn về đến nhà, họ ngạc nhiên khi thấy căn nhà trống không, lạnh lẽo. Bà Phượng gọi điện cho Hoa, giọng hằn học: “Cô đi đâu mà không có nhà? Đẻ xong rồi thì phải về nhà chồng chứ, ai lại về nhà mẹ đẻ thế kia?”

“Mẹ và mọi người về nhà con đi,” Hoa nói, giọng bình thản. “Con có chuyện muốn nói.”

Một tiếng sau, cả gia đình Tuấn có mặt tại nhà mẹ đẻ của Hoa. Bà Phượng vừa bước vào cửa, nhìn thấy đứa cháu trai bụ bẫm đang ngủ say trong nôi, bà ta liền cười ha hả, quên hết mọi chuyện.

“Đấy! Bà đã bảo mà, chỉ cần cho thằng Tuấn nó đi giải khuây một tí là có cháu trai đích tôn liền! Giống bố nó như tạc!” Bà ta xoa hai tay vào nhau, định tiến lại gần để bế đứa bé.

Nhưng Hoa không cười. Cô ngồi trên giường, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Trước mặt cô là giấy chứng sinh, giấy đăng ký khai sinh của con trai, và cả một cuốn sổ tiết kiệm mà cô đã âm thầm tích cóp suốt nhiều năm qua, đứng tên một mình cô.

Cô nhìn thẳng vào mẹ chồng, giọng nói rõ ràng, dứt khoát: “Đúng, con trai tôi – cháu trai của bà – đã ra đời. Nhưng nó sẽ không bao giờ gọi bà là bà nội, cũng sẽ không bao giờ gọi ông là ông nội.”

Bà Phượng sững sờ. “Cô… cô nói cái gì thế?”

“Và nó cũng sẽ không mang họ của nhà các người,” Hoa nói tiếp, giọng ngày càng đanh thép. “Trong giấy khai sinh, nó mang họ của tôi. Vì từ hôm nay, bốn mẹ con tôi không còn bất kỳ liên quan gì đến cái nhà đó nữa. Tám năm làm dâu, tôi đã nhịn nhục và chịu đựng như vậy là quá đủ rồi.”

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Bà Phượng chết trân tại chỗ, nụ cười trên môi đông cứng lại. Tuấn lắp bắp: “Hoa… em… em đừng nói đùa như thế. Có chuyện gì thì từ từ mình nói…”

“Nói?” Hoa cười khẩy. “Còn gì để nói nữa sao anh? Anh còn nhớ những gì mẹ anh đã nói với em trước khi cả nhà đi du lịch không? Anh còn nhớ anh đã bỏ mặc em, một người vợ đang mang thai chín tháng, để đi chơi không? Lúc em đau đẻ giữa đêm mưa, anh ở đâu? Lúc em một mình trong bệnh viện, anh ở đâu? Lúc con mình chào đời, anh ở đâu?”

Mỗi câu hỏi của Hoa như một nhát búa giáng mạnh vào Tuấn, khiến anh ta không thể nói được lời nào.

Hoa đứng dậy, nhẹ nhàng bế con trai lên, nắm lấy tay hai cô con gái đang đứng nép bên cạnh. “Các con, chào mọi người lần cuối đi, rồi chúng ta bắt đầu cuộc sống mới.”

Cô bước ra cửa, không một lần ngoảnh lại. Không một ai trong số họ dám ngăn cản. Tuấn chỉ đứng chết trân, chưa kịp thốt ra một lời níu kéo. Anh ta nhìn theo bóng lưng của vợ và ba đứa con, cảm giác mất mát ập đến, bóp nghẹt lấy lồng ngực.


Chương 4: Cuộc Sống Mới

Ngày hôm sau, cả làng xôn xao.

“Nghe nói con Hoa nó dắt ba đứa con về quê ở rồi. Dứt khoát lắm, không thèm về nhà chồng nữa.”

“Ừ, thấy bảo nó mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở gần chợ, buôn bán được lắm. Trông nó bây giờ tươi tắn, vui vẻ hẳn ra.”

“Khổ thân, tám năm chịu đựng như thế là quá đủ rồi. Mà nghe nói thằng con trai kháu khỉnh, giống thằng Tuấn lắm, mà bố nó chưa được bế con lần nào đấy…”

Những lời bàn tán ấy như những mũi kim châm vào tai bà Phượng. Từ hôm ấy, bà như người mất hồn. Mỗi lần đi ra đường, nghe tiếng trẻ con gọi “mẹ ơi”, bà lại vội quay đi, giấu vội giọt nước mắt đang chực trào ra. Bà nhớ tiếng cười, tiếng nói của hai đứa cháu gái, nhớ cả hình ảnh bụ bẫm của đứa cháu trai mà bà mới chỉ được nhìn thấy một lần.

Tuấn cũng đã nhiều lần tìm đến nhà Hoa để xin lỗi và mong cô quay về, nhưng lần nào cũng bị cô từ chối.

“Anh về đi,” Hoa nói, giọng bình thản. “Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa. Anh hãy sống tốt với bố mẹ của anh đi. Còn tôi, tôi sẽ sống tốt với các con của tôi.”

Cuộc đời có thể bắt người phụ nữ phải chịu khổ, nhưng không ai có quyền bắt họ phải chịu nhục. Hoa đã chọn cách tự giải thoát cho mình và các con khỏi một gia đình không biết trân trọng tình cảm. Và đôi khi, cái giá của sự vô tâm và ích kỷ, chính là mất đi tất cả — mất đi người vợ đã từng hết lòng vì mình, mất đi những đứa con đáng yêu, và mất đi cả sự tôn trọng của mọi người xung quanh.